Trác Dữ Trần đơ mình vì chưng tiếng động bỗng nhiên ngột, anh lợi dụng lúc Lợi Kiếm đang thất ghê (thất thần + khiếp ngạc) , quay đầu nhìn ra ngoài thì thấy Trịnh Viêm – bạn đáng nhẽ ko thể ở đây vào hôm nay đang âm trầm nhìn châm bẩm nhìn Lợi Kiếm.

Bạn đang xem: Ánh sáng của tàn tro

Bên fan y còn sở hữu theo hai người, một bạn là Trịnh Hạo Nhiên, chân sẽ run lẩy bẩy vày sợ hãi; tín đồ kia là một người đàn ông trung niên, với theo đồ vật nghề phá khóa, bắt gặp tình cảnh trong nhà mau chóng theo bản năng mà xoay đầu đi.

“Ông, ông đi trước đi, câu hỏi này, bài toán này là chuyện riêng tư của chúng tôi…” Trịnh Hạo Nhiên vội rước lại bình tĩnh, kìm nén nội trung khu kinh hoàng, nhanh nhẹn nói.

Ông chú thợ khóa thấy chuyện tình nằm ngoài khả năng của mình, cũng không thích nhiều chuyện, vừa tốt Trịnh Hạo Nhiên đã và đang trả tiền tức thì xách thùng đồ nghề vội nhanh chóng vàng tránh đi. Từ người Trịnh Viêm tỏa ra một luống áp suất thấp khiến cho ông cảm thấy tất cả chút sợ hãi, luôn luôn cảm thấy nếu như mình làm việc lại vĩnh viễn nữa e rằng cũng trở nên liên lụy.

Trác Dữ nai lưng đẩy đầu của Lợi Kiếm đã vùi trước ngực bản thân ra, làm lộ ra một mảng dung nhan đỏ bởi Lợi kiếm liếm tạo nên. Chứng trạng của anh hiện thời tự dưng làm anh thấy bi đát cười: quần dỡ xuống đầu gối, chim chim bị Lợi Kiếm rứa trong tay, thậm chí trong cả hai bé nhỏ bi phía dưới cũng xui xẻo không thoát khỏi. Áo cũng trở nên cởi ra, một mảng áo trước ngực cũng bị Lợi kiếm liếm mang ướt dính trên người anh, dán gần kề vào da phác họa rõ nét đường đường nét của hai hạt đậu đang run rẩy. Mặc dù nhìn nuốm nào thì cũng tương tự bị bắt trái tang đang tuyên dâm trên giường… à bên trên ghế sô pha.

Trịnh Viêm chú ý thấy tầm vóc ấy của anh suýt nữa thì tức ói máu, nhì mắt y hằn lên đỏ bừng, giường như một con hổ đực bị xâm lấn lãnh địa, lập tức bước vọt vào vào phòng tàn tệ vung gắng đấm thật mạnh tay vào người Lợi tìm còn sẽ đè lên trên người Trác Dữ Trần!

Bộp!

Tâm trạng Lợi Kiếm vẫn tồn tại đang trong tâm trạng ý loạn tình mê vị Trác Dữ trần thì bất ngờ trúng một đấm mạnh khỏe của Trịnh Viêm. Hắn lập cập phản ứng lại, đem xống áo của Trác Dữ è kéo lên trùm kín cơ thể mảnh mai của anh. Ko bận tâm suy xét tại sao Trịnh Viêm lại mở ra ở đây vào thời gian này, theo bản năng của chính bản thân mình dùng trở tay đáp trả lại y bởi một đấm.

Lợi tìm vốn xuất thân là lính đặc chủng, cú đấm này mạnh dạn vô cùng, đánh mang đến Trịnh Viêm lảo đảo vài bước rồi dập mông bổ xuống mặt đất.

Tiện tay cọ xát chỗ bị đánh, nhan sắc mặt Trịnh Viêm chìm xuống như dính buộc phải cứt quát: “Trịnh Hạo Nhiên, người mẹ nó còn đắn đo qua phía trên hỗ trợ.”

Trịnh Hạo Nhiên không đủ can đảm cãi lại, cứng bạn lấy gan nhanh nhanh xông lên thâm nhập cuộc ẩu đả.

Nếu chỉ có một mình Trịnh Viêm quả thực y cần thiết đánh lại một thân kinh nghiệm như Lợi Kiếm. Nhưng nếu tất cả thêm một fan như Trịnh Hạo Nhiên, tình hình sẽ mau lẹ gây có hại cho Lợi Kiếm.

Trịnh Viêm nuốm chặt vắt đấm, tràn trề sự phẫn nộ không có chỗ phạt tiết. Y thực sự không tồn tại cách nào nhốt Trác Dữ Trần. Bạn này cứng không nạp năng lượng mềm ko ăn, mẹ nó thật là khó chơi. Y tưởng rằng có thể bức bách tạp áp lực làm cho anh rất có thể ngoan ngoãn cúi đầu nghe lời, thuận theo ý y nhưng mà nằm xuống tùy y xoa xoa nắn nắn.

Đ!t người mẹ còn bị anh chọc đít! kế tiếp còn bỏ mặc bỏ chạy đến loại biên giới rách nát nát này, không phụ trách với y!

Y vẫn nghĩ sau thời điểm bắt được fan về, y phải đi học hỏi một chút, đổi thành phương pháp dụ dỗ, buộc phải nghĩ ra trăm phương ngàn kế ngụy trang thành một fan vô thuộc hiền lành, làm cho Trác Dữ Trần đề xuất tự giác lâm vào tình thế bẫy rập của y.

Kết trái là gì? Trác Dữ è cổ vẫn bỏ chạy!

Nhưng điều khiến Trịnh Viêm hận nhất đó là Trác Dữ thế gian mà đần độn ngốc đuổi theo tên bộ đội đầu to lớn óc như trái nho vẫn tìm mọi bí quyết làm nhục anh này.

Cả đời y thuận lợi quen rồi, cho dù mắc đề nghị chứng náo loạn tâm thần di truyền, nhưng vẫn luôn có tín đồ điều trị đến y suốt thời hạn qua. Cuối cùng, Trác Dữ è cổ lại vươn lên là hố black trên bạn y, khiến cho y những lần ăn uống quả đắng, khiến cho y không cam lòng đồng ý thất bại. Y đắn đo được rút cục là y chấp nệ với Trác Dữ nai lưng điều gì, liệu bao gồm phải là do bệnh tình tiếp tục tái phát không tốt là xuất phát điểm từ điều gì khác. Trịnh Viêm chỉ biết là, ban sơ y đập Thẩm Nghiệp một trận bởi vì y thiệt sự đau lòng vắt Trác Dữ Trần.

“Chó má, ông trên đây có chỗ nào không tốt, tự trước mang đến giờ luôn luôn là fan khác cần vuốt mông ông, tại sao chỉ có một mình anh trong cả ngày mong đối nghịch với ông.”

Trịnh Viêm lửa giận đùng đùng, trong lòng ngập tràn uất ức, vung quyền đấm thẳng vào bụng Lợi Kiếm đang bị Trịnh Hạo Nhiên giữ chặt. Mặc dù rằng, Lợi tìm một thân cường tráng, tám khối cơ vùng bụng rắn chắc, nhưng phiên bản thân hắn vẫn chỉ là 1 trong những con người, hứng trọn một cú đấm hung tàn như vậy duy nhất thời ăn uống đau, khí ráng cũng từ đó bị suy yếu. Trịnh Hạo nhiên nhân thời cơ đó, ghi nhớ lại khả năng đánh lộn học được trước đây khi theo cạnh đảm bảo Trịnh Viêm, ổn định Lợi Kiếm.

Trong lúc hành động với Lợi Kiếm, Trịnh Viêm cũng bị thương ko nhẹ, từ bây giờ chỉ cảm thấy máu nóng dưng lên, nghẹn ứ đọng ở cổ họng, ngạnh lại nghỉ ngơi khí quản, trong mồm toàn mùi ngày tiết tanh. Y giương mắt nhìn mới phát hiện nay Trác Dữ Trần đã được khoác áo lên người, ngây bạn nhìn anh.

Trác Dữ Trần vẫn còn chưa kéo quần, tuyệt đoạn bắp đùi eo hẹp dài trắng nõn cứ như vậy lòi ra ngoài, làm cho hai bé mắt của Trịnh Viêm không rời đi được.

“Sao anh kiếm được chỗ này?” mang đến lúc này, Trác Dữ Trần trái lại vô cũng bình tĩnh. Cho dù sao y cũng đã nhìn thấy tất cả rồi.

Bỏ ngoài tăm tiếng Lợi tìm không ngừng la hét mắng chửi y. Trịnh Viêm bước tới gần anh, từ bên trên cao quan sát xuống Trác Dữ Trần.

Trác Dữ nai lưng rũ đôi mắt xuống, ko chạm ánh mắt Trịnh Viêm. Lông mi của anh rất dài, tạo nên thành một cái quạt che đi khiến cho Trịnh Viêm cần yếu nào chú ý ra được cảm hứng của anh.

“Anh vẫn phù hợp Lợi Kiếm vì vậy sao?” Trịnh Viêm thế chặt cằm anh, bá đạo bắt anh ngấc đầu lên.

Trác Dữ trằn vô cùng bình tâm chỉ là địa điểm khóe mắt còn gìn giữ chút ý tứ bị Lợi tìm khơi dậy: “Đã từng thích”

“Bây giờ thì sao?”

“Không còn”

“Còn tôi thì sao?” Trịnh Viêm chuyển tay ra, ghì xuống khóe môi của anh, chỗ đó còn lưu lại dấu nước làm cho tim gan phèo phổi thận của y phần lớn đau. “Anh bao gồm thích tôi không?”

Trác Dữ è nở nụ cười: “Trịnh thiếu đã nói gì vậy? vẫn còn mớ ngủ sao?”

“Tôi rất có thể đối xử giỏi với anh: Trịnh Viêm dừng lại một chút, bản thân y không không dám tin bản thân sẽ do Trác Dữ Trần nhưng mà thỏa hiệp tới mức độ này. “Anh thích làm cho 1, vậy tôi vẫn để anh chịch tôi, được không? Anh không phù hợp Lợi Kiếm, vậy tôi sẽ khiến hắn sống không bởi chết. Còn Thẩm Nghiệp, tôi rất có thể đối phó được hắn, chỉ cần anh đồng ý, Dữ Trần, tôi sẽ tiễn hắn xuống địa ngục, bởi anh chịu tội.”

“Trịnh thiếu nên gì buộc phải vậy.” Trác Dữ è đẩy y ra, chỉnh trang lại quần áo của mình: “Tôi hoàn toàn có thể chạy lần sản phẩm công nghệ hai, cũng có thể chạy lần sản phẩm ba”

“Vậy tôi vẫn đánh gãy xuất xắc chân của anh, khóa chặt chân anh lại, kìm hãm anh bên người, khiến cho tất cả đời của anh chỉ hoàn toàn có thể nhìn thấy tôi.”

Trịnh Viêm sử dụng ngón tay cậy ra môi cùng răng anh, bất minh dùng ngón tay dòng vuốt ve đầu lưỡi của Trác Dữ Trần.

Lợi tìm bị Trịnh Hạo Nhiên cần sử dụng kỹ xảo áp dụng ngay chớp nhoáng giãy giụa, nhì mắt đỏ chót căm tức nhìn Trịnh Viêm táy máy thuộc hạ với Trác Dữ Trần, hận cần yếu đánh chết y.

Nước miếng Trác Dữ trằn theo cụ chảy xuống, thấm ướt cổ anh. Trịnh Viêm gồm chút mê mẩn buông lỏng tay, hành động như ma cà rồng cúi người về phía cổ Trác Dữ Trần, liếm hôn lên đầy đủ dấu lốt ướt át đó.

Trác Dữ è cổ không trả lời.

Thay vào đó, Trịnh Viêm lại trường đoản cú thoái nhượng: “Thật là… tôi cũng cũng không nỡ có tác dụng như vậy.”

Y hôn lên khóe mồm Trác Dữ Trần, trong tâm có chút vô lực và xót xa.

Trên khía cạnh Trác Dữ trần vẫn không thể có xúc cảm chế nhạo: “Bệnh tình của Trịnh thiếu tiếp tục tái phát sao?”

Thế tuy thế Trịnh Viêm lại ko bận tâm, hỏi: “Nếu như tôi trị khỏi dịch tâm thần, gồm phải anh vẫn tin tôi một chút? Dữ Trần, tôi đối với anh là thật tâm.”

Trác Dữ trần khịt mũi cười nhạo một tiếng: “Tôi cũng đã có lần thật vai trung phong với Thẩm Nghiệp cùng Lợi Kiếm.”

Trịnh Viêm trầm mặc.

Xem thêm: 16 Characteristics Of Kinesthetic Strategies, Kinesthetic Learning

*

Chúc đông đảo người năm mới tết đến vui vẻ nha! 

Mọi bạn hãy comment góp ý nói chuyện vui vẻ để Trẫm có động lực đăng số đông nha.