Cô Chín nhỏ nhắn cứ như thế mà mập lên, tới năm 14 tuổi thì sinh chuyện. Năm đó mưa nhiều, nước vào ao mấp mé bờ, có tín đồ trong ấp qua quãng rìa ao thấy cô Chín bé vừa ngồi cạnh cây dừa vừa hát:

Trước nhà tôi bao gồm một con kênh, ngày bé bỏng tôi hay cùng đám các bạn trốn bác mẹ ra mãi tít đầu kênh bơi lội lội, nước hồi kia trong với mát hơn hiện giờ nhiều. Bố mẹ cấm bọn trẻ nhỏ tụi tôi được lội kênh, dọa rằng bên dưới nước có ma Tây, chăm bắt trẻ em để moi ruột, cơ mà mà ở mẫu tuổi trẻ em nghé như thế thì biết những gì là sợ, càng cấm tụi tôi càng tê mê bơi. đến mãi cho tới một bận, công ty nội tôi có đám giỗ, dịp đấy tôi ban đầu có ý thức và nhờ được rất nhiều chuyện về bé kênh, bác hai tôi new kể đến nghe về đám giỗ này, chiếc đám giỗ nhưng mà cả ấp phần nhiều biết và điện thoại tư vấn là giỗ cô Chín Bé.
Bạn đang xem: Truyện sọ dừa kinh dị
Không tự nhiên mà tín đồ dân tại chỗ này sợ ma Tây.
Chuyện bước đầu từ hồi cầm cố nội tôi cho tới vùng này xây nhà ở lập ấp. Rứa sinh được cả thảy mười một bạn con, trong đó có cô Chín Bé, lẽ ra tôi yêu cầu gọi là bà trẻ vì chưng cô Chín bé bỏng là em ông tôi, mà lại đang trong mẩu truyện của chưng hai đề xuất tôi xin được phép điện thoại tư vấn là cô. Hồi ấy chưa tồn tại con kênh trước cửa nhà, nó thực tế là một cái ao, nhà ráng tôi ở bên đó đầu ao, về sau người ta đào móc có tác dụng kênh đề nghị cụ chuyển hẳn qua mé này, biến chuyển cố xảy mang lại trước kia không lâu.Cô Chín bé bỏng từ thời điểm sinh ra đang không được thông minh, nhanh nhẹn như bạn khác, cô chậm chạp nói, chậm rì rì đầu óc, lờ lững cả hành động, làm những gì cũng ngây ngu ngơ ngô, lên 12 tuổi thì cô ban đầu phát bệnh, cứ biện pháp vài bữa lại lên cơn rượu cồn kinh một lần. Hầu hết lúc thông thường cô xuất xắc thơ thẩn chạy chơi ngoài bờ ao, ở đó có những cây dừa cao vút, không ai trồng mà bọn chúng tự lên, bên trên ngọn không nên trĩu quả. Cô Chín bé nhỏ bị bởi vậy nên không một ai muốn đùa cùng, cố gắng tôi toàn thấy cô làm việc bờ ao một mình, thời gian xếp tàu lá dừa làm cho nhà, lúc lượm trái dừa đập ra uống nước. Nhưng mà cô chẳng lúc nào thấy chán, ai hỏi cô đông đảo bảo là có tương đối nhiều người cùng chơi lắm, hoặc thấy chúng ta chơi buộc phải vào đùa cùng, không ai suy xét lời một người bị thần gớm như cô nói, thấy riết thì thành quen, lâu sau không người nào hỏi mang lại nữa.Cô Chín bé nhỏ cứ như thế mà mập lên, tới năm 14 tuổi thì sinh chuyện. Năm đó mưa nhiều, nước trong ao ngấp nghé bờ, có fan trong ấp qua quãng rìa ao thấy cô Chín bé bỏng vừa ngồi cạnh cây dừa vừa hát:

Cây dừa cao thật là cao....
“Cây dừa cao thật là cao,Đi qua không xin chào lộn cổ xuống ao,Lộn xuống ao mang sào mà lại vớt,Nỡ gãy sào thì chớt đó nghen.”Người ta bắt đầu hỏi cô hát đồ vật gi ghê vậy, cô Chín bé bỏng chỉ cười, tay cô lùa nước, thấy trái dừa trôi sát đó, cô vội vàng rụt tay lại, lo lắng nói:“Sọ, sọ kìa!”Cụ tôi nghe fan ta đồn là cô Chín nhỏ nhắn dạo này bệnh nặng lắm, họ khuyên ráng nhốt cô vào nhà, cứ nhằm cô lang thang rồi sinh sự thì chết. Gắng biết thế, dẫu vậy không đành nhốt cô, một hôm nắm quyết hỏi xem cô nghe ai hát bài kia, còn bảo học vật gì không học đến lớp cái linh tình. Cô Chín nhỏ nhắn tròn đôi mắt đáp, bên trên cây dừa bao gồm đầu người, cứ rớt bụp bụp xuống ao, ai trù trừ vớt lên là chết đó nghen. Rứa phiền lòng vì chưng cô lắm, sau hôm đó nắm cấm cô hát bài ấy lên, cô nhưng hát nắm nhốt trong nhà không cho ra ngoài chơi nữa.Cô Chín nhỏ bé sợ vắt như hại cọp, nghe đến nhốt trong nhà là thôi hẳn. Tuy nhiên mấy hôm sau chũm lại bắt gặp cô lúi cúi hướng đến gì kia ở gốc dừa. Cô ngay tắp lự chỉ chùm dừa cao tít, gọi đó là đầu người, cùng trái dừa khô trôi lập lờ mặt nước là sọ người, cô không cho ai vớt lên nạp năng lượng nên mới đào hố chôn chúng đi. Nỗ lực tôi gắt quá bắt đầu đánh lỗ hậu môn cô, nỗ lực than khổ than sở, nói cô ngày trước bổ sung thêm nước khoáng dừa quá bắt buộc bị mụ đầu, đánh xong cụ nhốt cô vào nhà, cô tất tả xin tha, tỉ ti một hồi thì gắng lại yêu quý mà mang đến cô ra.Giá mà gắng cứ nhốt cô như thế, thì đang không nên chuyện. Hôm ấy cô đi đâu tới về tối mịt không về, cầm cố đốt đèn đi tìm, ra bờ ao thì thấy cô vẫn ngồi khóc ở đấy. Hỏi nỗ lực nào cô cũng ko nói, chỉ bảo là nhức lắm, nhị tay ôm bụng. Còn tưởng cô ăn uống phải cái gì lạ lẫm nên nạm cho cô uống thuốc, thực ra mấy thiết bị lá lảu mà cầm cố sắc đến cô đa phần đều có chức năng an thần, sau khi dỗ cô uống xong, anh chị em liền đi ngủ. Nửa đêm cô Chín bé bỏng bật dậy kêu khóc, cứ giãy đành đạch bên trên giường, còn quán triệt ai hễ vào người. Cô kêu đau lắm, luôn luôn mồm xua mọi fan đi, vật gì mà một ông người trắng đến cắn bướm, ông cắn đau lắm, ngừng vùng dậy ao ước chạy tuy nhiên may nắm túm được.Cụ nào biết cô la cái gì đâu, tưởng cô vạc bệnh buộc phải nói năng điên dại, mắt cô trợn ngược, miệng sùi bọt trắng, không khóc được nữa mà tín đồ cứ lag lên đùng đùng. Cụ yêu cầu thức suốt cả đêm trông cô, nghĩ mà lại thương hại, bởi cụ đẻ ra yêu cầu cô mới bệnh tật cố này, tất cả điên gàn thì cũng vẫn luôn là con cụ.Từ sau đêm hôm đó, cô Chín nhỏ bé thành ra thất thần, trước còn thấy cô cười cợt nói chứ tiếng thì không. Cô cứ ngồi ở ô cửa nhìn ra bờ ao, chỗ tất cả mấy cây dừa cao vút, lầm bầm câu hát:
“Cây dừa cao thật là cao,
Đi qua không kính chào lộn cổ xuống ao,
Lộn xuống ao mang sào nhưng vớt,
Nỡ gãy sào thì chớt kia nghen…”Bẵng đi một thời gian, hôm ấy cụ bắt buộc đi có việc, nhà chỉ từ mấy đứa nhỏ trông nhau, tới sẩm buổi tối cụ về, kiếm tìm trong đơn vị không thấy cô Chín bé nhỏ đâu, cụ new hỏi ông tôi. Ông tôi năm kia 16 tuổi, ông bảo chiều đi câu cá về thấy cô ở bờ ao mặt đầu nhà kia, cụ là thay vội vã ra đó tìm.Lúc mang đến nơi nắm thấy một cảnh rất là hãi hùng, cô Chín bé xíu nằm sóng soải dưới gốc cây dừa, trên người không mảnh vải đậy thân. Cầm vội bế bồng cô vào nhà, đem nước lau fan cho cô, lại phân phát hiện thân hai chân cô tan máu, đồng thời cô bị đơ mình, vừa tỉnh giấc giậy đang khóc ré lên. Nắm hỏi cái gì rồi cũng chỉ nói là vì ông người trắng làm việc bờ ao làm, chẳng ai đọc cô nói gì, tuy nhiên, từ đây vậy biết ở trong phần bờ ao kia tất cả sự bất thường.Quả nhiên tiếp đến không lâu, bờ ao ngâm trong nước sụt mất một mảng, ngồi trong nhà nghe thủm thủm mấy tiếng, mọi tín đồ liền chạy ra xem, thấy khía cạnh ao sủi bong bóng lợn gợn, chấm dứt có vật gì trồi lên, cô Chín nhỏ nhắn bỗng reo to:
“Sọ dừa, sọ dừa!” – chấm dứt lao ra vớt.
Xem thêm: Trái Nghĩa Của Upper Là Gì, Đây Là Định Nghĩa Chính Xác Nhất
Cái mà lại cô vớt lên không phải sọ dừa, mà là một cái sọ người xám đen. Ai nấy ghê hãi, bảo cô mau quăng quật đi, cô mỉm cười khanh khách đáp, vẫn còn đấy nhiều lắm. Nói đoạn cô Chín bé bỏng đào khu đất quanh gốc dừa lên, rất nhanh liền thấy cả chục loại sọ đầu thọ chôn dưới đó.Về sau còn đào được cả áo xống rằn ri nữa, kết luận lại là chỗ bờ ao này hồi trước từng là hố chôn bọn của bộ đội Tây, đếm qua cũng được chục loại sọ đầu lâu sinh sống đấy. Núm tôi bấy giờ bắt đầu ngờ ngợ, mẫu ông bạn trắng cơ mà cô Chín bé vẫn nói, có lúc nào là hồn ma lính Tây không? cầm hỏi đi hỏi lạ cô, đó là người hay là ma, từng lần nói tới ông tín đồ trắng cô lại khóc, cô sợ lắm, ông ta giỏi dọa đang dìm cô xuống ao. Thôi, thế là thay tôi xác minh ngay được cô Chín bé bỏng bị ma làm rồi.Những tưởng dẹp cái hố chôn bè lũ của lính Tây đi là cô Chín nhỏ nhắn hết bị ma làm. Cố gắng mà tới giờ chiều muộn hôm đó, cố kỉnh tôi nghe fan ta hô hào ngoài bờ ao, chỗ có cây dừa còng, thân nó uốn xuất hiện ao, có bạn treo cổ ở đó. Khốn thay bạn chết lại chính là cô Chín nhỏ nhắn nhà nỗ lực tôi. Càng gớm hoàng rộng là cô Chín nhỏ bé còn đang với thai cho tới tháng thiết bị tư, fan ta bảo cô điên dở thì ai thèm dây vào, họa chăng chỉ tất cả ma, bây chừ ma nó đòi con cần bắt cô treo cổ nghỉ ngơi đây, cô Chín bé xíu chết tức tưởi khi mới 14 tuổi. Chuyện ấy tức thì tới cố kỉnh tôi cũng tin, cùng suốt một thời gian dài bạn ta kể lẫn nhau nghe vụ có con cùng với ma Tây của cô ý Chín Bé, về sau nó bị chế thành những dị bản khác nhau.
Bác nhị kể kết thúc thì thở dài thườn thượt
Bác lại ra bàn thờ thắp cho cô Chín nhỏ nhắn một nén nhang. Tôi không tin lại gồm chuyện có con cùng với ma, ví như đúng giống như những gì chưng hai kể, thì đây là một tội ác, và kẻ tạo ra chính là một tín đồ sống sát đó. Cô Chín bé bỏng nhiều lần nhận thấy ma Tây bên trên cây dừa, cô bị vắt đánh yêu cầu không gọi đó là sọ tín đồ nữa, sau này nhìn thấy sọ tín đồ thật, cô lại call đó là sọ dừa, vậy chắc hẳn rằng là cô không sợ ma. Cô chỉ hại ông bạn trắng, tôi xin nhấn mạnh tay vào từ “người”, bởi vì đầu óc cô không được thông thường nên phần đông người phần lớn bỏ qua lời cô nói, mà lại tôi tin cô Chín bé nhỏ nhận hiểu rằng kẻ đó là người. Một điều nữa, giả dụ như đó là ma, thì đúng ra cô sẽ ảnh hưởng dìm xuống ao chết như nó vẫn dọa, mà lại đây cô lại treo cổ, tôi cho rằng cô Chín nhỏ xíu vì thường xuyên gặp ông bạn trắng kia, nên đã lo ngại tới mức tìm đến cái chết và cô trọn vẹn không bị ma làm.Dẫu sao thì việc cũng xẩy ra cách đây rất lâu rồi, tôi dù ý muốn cũng ko tài nào minh oan đến cô Chín bé được nữa. Khuya hôm đó ba má đón tôi từ nhà nội về, dọc con đường tôi vẫn mải nghĩ, tự dưng giật mình khi nghe đến thấy phía đằng sau ào một tiếng, trong khi có trái dừa vừa rụng xuống kênh, rồi bất chợt bao gồm giọng hát theo gió vọng lại:“Cây dừa mọc sinh sống bờ ao,Đi qua không xin chào lộn cổ bị tiêu diệt tươi…”